Trang_31
Chương 37
Kim Hạ vốn đang từ từ nhắm chặt hai mắt, nghe vậy thân mình cứng đờ, theo bản năng liền mở mắt: “Anh…” Cô nhất thời không nói gì.
Lục Xuyên nhẹ nhàng cọ cọ cái trán cô, tiếp theo thả cô ra, hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói nữa, không gian xoay chuyển quanh bọn họ, như đọng lại.
Thật lâu sau, Lục Xuyên đưa tay nâng cằm cô, đùa: “Sao, choáng váng?”
Kim Hạ khôi phục tinh thần lại, chần chờ giương mắt: “Anh… Thật sự từ hôn?” Không thể…
Lục Xuyên cười như không cười nhìn cô: “Không tin? Vậy em có thể đến ủy ban nhân dân tra xem tình trạng hôn nhân của anh.”
Kim Hạ hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, tôi chỉ là không thể tin được, chuyện lớn như vậy, nói bỏ liền bỏ.” Cô cảm thấy khó có thể tin được, nhưng trực giác nói anh không dối gạt cô.
Chỉ là, vì sao anh muốn từ hôn?
Đáp án như có thể chạm tay vào được, cô lại không dám hỏi ra miệng vấn đề đó.
Cô đã quen quan hệ đơn giản thanh toán tiền bạc sòng phẳng của bọn họ, cô kiếm được bao nhiêu, thì trả giá bấy nhiêu, không cần cảm thấy thích anh, hoặc chán ghét, cũng chỉ là giao dịch mà thôi, không có quan hệ tình cảm.
Mà anh từng thích cô, cô càng bằng lòng hiểu là mê luyến nhất thời, tựa như người ăn sơn hào hải vị lâu, ngẫu nhiên ăn một phần cháo trắng buổi sáng, liền cảm thấy dị thường ngon miệng.
Nhưng người quen ăn đồ tốt, cuối cùng vẫn quay về với món ăn quý lạ, chính vì dạng này, cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến, anh thế mà lại làm ra chuyện từ hôn không lý trí như vậy, này là cái quái gì a.
Bây giờ anh đem chân tình của anh đặt vào chiếu bạc, muốn cô cùng anh đặt cược, bất thình lình như vậy, như đặt gánh nặng ngàn cân lên vai cô, ép đến có chút thở không nổi.
Lục Xuyên sắc bén quan sát thần sắc của cô, chỉ thấy giữa hai hàng lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, mí mắt cụp xuống, hình như đang phiền não cái gì, nghĩ đến chính mình từ hôn rồi lại tìm đến cửa, gây cho cô áp lực rất lớn, liền thay đổi đề tài: “Cuối tuần bà nội và ba em sao đều không có ở nhà?”
“Bà nội đi chợ sáng mua thức ăn, ba đến quầy bán quà vặt của đồng hương làm việc, thuận tiện nói chuyện phiếm, cho hết thời gian.”
“Vậy đại khái khi nào bọn họ trở về?” Lục Xuyên nói xong, cố ý đổi quà tặng từ tay trái qua tay phải.
Kim Hạ thấy được động tác của anh, cúi đầu thoáng nhìn tay trái anh bị ứ hồng ngón tay, nghĩ rằng anh xách lâu như vậy, đoán chừng tay cũng đau rồi, tim có chút không đành lòng, liền lui ra khỏi cửa: “Vào đi.” Anh dùng thành ý đợi cô, ít nhât cô cũng nên đồng tình một chút.
Khóe môi Lục Xuyên cong lên, cất bước đi vào, đặt quà tặng lên bàn cơm nhỏ, phòng khách nhỏ bé có thêm một người, liền có chút chật chội.
Kim Hạ nhìn bóng dáng của anh, nhớ đến anh từng đến quê cô tìm cô, thay cô giải quyết phiền toái, khi đó anh không nghĩ gặp người nhà cô, sau anh lại giúp gia đình cô chuyển đến Bắc Kinh, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, sắp xếp cho ba ba nhập viện, sắp xếp Trầm Dục đi cùng, toàn bộ quá trình anh đều trốn tránh, chính là không chịu ra mặt, bây giờ lại chủ động tìm đến cửa, hành động này nên nghĩ như thế nào?
Lục Xuyên ngồi xuống bên cạnh bàn ăn nhỏ, nhìn chung quanh phòng một vòng: “Sao em lại thuê phòng ở nơi này, nơi này rồng cá hỗn tạp, không an toàn.”
“Nhưng gần bệnh viện.” Kim Hạ ngồi đối diện anh: “Sau này việc cần dùng tiền còn nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”
“Hai phòng không kia của anh vẫn còn trống, em mang người nhà em trở lại chỗ đó đi, thứ nhất bớt được tiền thuê nhà, thứ hai cũng an toàn.” Anh thật sự không hy vọng cô ở đây, từ khi anh đi vào ngõ nhỏ kia, anh đã muốn mang cô đi.
Kim Hạ thoáng trầm mặc: “Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng chúng tôi ở đây, cũng không có gì không tiện, không cần thiết phải rời đi.”
Lục Xuyên khó hiểu: “Lúc trước em nói không được, là sợ vợ sắp cưới của anh ghen ghét, nhưng bây giờ anh độc thân, em còn băn khoăn cái gì.”
Kim Hạ có chút khó giải thích, không biết nói thế nào cho khéo: “Tôi hiểu được ý tốt của anh, nhưng quả thật tôi vô tình khiến anh từ hôn, cũng không muốn vô duyên vô cớ tiến vào nhà của anh, khiến cho anh hiểu lầm gì đó.”
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng không là loại người được nam sinh hoan nghênh, cô cũng biết anh vì một lần nữa đứng trước mặt cô, hy sinh rất nhiều, nhưng vì sao nội tâm cô bây giờ lại hoảng loạn như thế này?
Lục Xuyên nghe ra ý trong lời nói của cô, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng anh đối với chuyện này đã chuẩn bị tâm lý, dù sao đối với anh cô cũng không có loại tình cảm này, chuyện kết hôn cũng không phải cô buộc anh bỏ, không thể hy vọng xa vời chính mình khôi phục độc thân, người ta liền lập tức đối với anh kính trọng vài phần.
Kim Hạ thấy anh cúi đầu trầm mặc, cũng có chút cảm giác khổ sở, cảm giác không khí hít thở không thông này giống như đang ở mùa nóng nhất trong năm, trên cổ rơi xuống một giọt mồ hôi nóng hầm hập, dính ngấy. Nhưng so với cho anh ảo tưởng sai lầm, cho anh biết suy nghĩ thật của mình, với anh mà nói, tốt hơn.
Cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm xoay chìa khóa, bà nội đã trở lại, Kim Hạ đứng lên, Lục Xuyên cũng đứng dậy theo, cửa chậm rãi được đẩy ra, tiến vào là một bà lão đầu đầy tóc bạc, thân hình gầy gò, nhìn thấy trong phòng có người đàn ông xa lạ, nhất thời sửng sốt.
Kim Hạ vội vàng giới thiệu: “Bà nội, đây là… bạn của con, Lục Xuyên, Lục trong lục địa, Xuyên trong sơn xuyên.” Tiếp theo nói với Lục Xuyên: “Đây là bà nội em.”
Lục Xuyên lễ phép cúi đầu: “Bà nội khỏe.”
Tầm mắt bà cụ quay vòng trên người anh vài cái, suy nghĩ quan hệ của anh và cháu gái, nếu có thể đến nhà, vậy chắc chắn giao tình sâu, liền liên tục đáp: “Aida aida, xin chào xin chào.”
Kim Hạ cầm lấy giỏ rau xanh trong tay bà nội, để bà ngồi xuống bàn ăn nghỉ chân, Lục Xuyên lấy một ít quà tặng từ trên bàn, đưa đến trước mặt bà cụ: “Bà nội, lần đầu tiên cháu đến, cũng không mang theo cái gì giống như quà gặp mặt, đây là chút lòng thành, không đủ lòng kính trọng, mong bà nhận cho.”
Bà cụ đẩy lại, nói: “Quà này tôi không thể nhận, cậu là bạn của cháu gái tôi, cứ việc đến chơi là được, sao lại khách khí như vậy.” Lại nói những món quà kia nào là nhân sâm, tổ yến đỏ, nhìn liền biết rất đắt tiền, sao là chút lòng thành.
Lục Xuyên đẩy quà lại: “Bà nội, bà hãy nhận đi, chúng cháu vốn là tiểu bối, hiếu kính trưởng bối là điều hiển nhiên, hơn nữa nếu bà không nhận, về sau cháu ngại đến chơi.”
“Này…” Bà cụ có chút do dự, ấn tượng đầu tiên của bà đối với thằng nhóc này cũng không tệ lắm, thân hình cao lớn, dáng vẻ đường hoàng, lần đầu tiên đến cửa cấp bậc lễ nghĩa cũng chu đáo, đoán chừng để ý đến nha đầu, bà không hy vọng anh sẽ không đến nữa: “Được rồi, vậy tôi nhận, cảm ơn a, bữa trưa hôm nay cậu cũng ở lại đây ăn cơm, tôi nấu thêm vài món ăn, cậu nếm thử tay nghề của bà nó.”
Lục Xuyên tất nhiên là cầu còn không được, mỉm cười gật đầu: “Nhất định.”
Bà cụ tươi cười hơn hở với Lục Xuyên, quay đầu liền khiển trách Kim Hạ: “Cháu gái, cháu xem cháu kia, có bạn bè đến cũng không nói trước với bà nội một tiếng, như vậy bà nội mới biết mua nhiều đồ ăn chút, cháu nhìn đi, bây giờ không đủ đúng không.”
Kim Hạ ủy khuất, cô cũng không biết Lục Xuyên sẽ đến, càng không nghĩ giữ anh ở lại đây ăn cơm trưa, xem xét giỏ rau xanh cầm trong tay, cô lẩm bẩm: “Chừng này đồ ăn không ít lắm chắc đủ á.”
Bà cụ trừng mắt liếc nhìn cô, tay chỉ đống sản phẩm bảo dưỡng Lục Xuyên mang đến: “Cháu xem người ta lần đầu tiên đến cửa đã biết cấp bậc lễ nghĩa, cháu là chủ nhà, lại không biết lễ phép, trong nhà có khách đến, có nên tiếp đãi thật tốt hay không?” Giỏ rau xanh này, cơ bản không có món mặn, sao có thể dùng đễ tiếp đãi khách khứa?
Kim Hạ cam chịu gãi đầu, cũng không tiếp tục già mồm, thấy bà cầm lấy giỏ đừng thức ăn, muốn ra ngoài mua thức ăn, liền chạy nhanh ngăn lại: “Cháu đi mua không được sao? Bà ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Bà cụ gật đầu, ở bên tai cô dặn mua món gì, liền để cô đi.
Kim Hạ tuổi trẻ, chân tay mau lẹ, lại thêm chợ cách nhà không xa, không bao lâu cô liền mua xong thức ăn trở về, còn chưa mở cửa chợt nghe tiếng cười của bà mình, cũng không biết Lục Xuyên cùng bà hàn huyên chuyện gì.
Bà cụ thấy cô vào cửa, lập tức xăn tay áo muốn đi nấu cơm, Lục Xuyên thức thời cũng muốn theo hỗ trợ, có cảm giác cùng làm rất hài hòa, nhưng bà cụ sao có thể để khách động thủ, liền nhấn anh xuống chỗ ngồi.
Phòng khách có cái tivi cũ, Kim Hạ đưa điều khiển từ xa cho Lục Xuyên, chính mình mặc tạp dề vào đến phòng bếp giúp một tay, bà cụ trong lòng giống như gương sáng, hạ giọng nói với cô: “Tiểu Lục này, có ý với cháu.”
Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu biết.”
“Vậy cháu có ý với nó?”
Kim Hạ do dự một lát, lắc lắc đâu: “Không biết.”
Bà cụ nghi hoặc: “Bà thấy tiểu Lục rất tốt nha, tuấn tú lịch sự, lại làm nhân viên nhà nước, ổn định, mấu chốt là nó biết bệnh ba cháu, cũng không ngại. Cháu xem nó còn đặc biệt cho ba cháu thuốc bổ thận, rất có tâm.”
Kim Hạ cảm thấy bà nội giải thích không rõ, liền nói có lệ: “Cháu biết ý bà, cháu sẽ để ý, bà không cần quan tâm đâu.”
Bà cụ nuôi dưỡng nha đầu kia lớn lên, làm sao không biết cô đang chần chừ, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Tiểu Lục bên kia rõ ràng là có tình ý lâu dài, nhưng cháu gái bên này, dường như rất mông lung.
Giữa trưa ông Kim Đầu trở về ăn cơm, thấy Lục Xuyên cũng sửng sốt, bà cụ rất nhanh nhảy ra giới thiệu: “Đây là bạn của cháu gái, Tiểu Lục.”
Ông Kim Đầu trong lòng cũng rõ ràng, không cần nói bọn họ chuyển đến Bắc Kinh, cho dù là ở Sơn Tây, nhiều năm liền, đây cũng là lần đầu tiên trong đám bạn bè của con gái, có một người đàn ông đến nhà bọn họ, ý nghĩ trong đó, không cần nói cũng hiểu.
Ông trở về vào giờ cơm trưa, sau hàn huyên vài câu, liền chạy nhanh đi rửa tay, rửa xong trở lại, ngồi vào ăn cơm.
Bà cụ lấy cầm lấy khuỷu tay oán ông một chút, chỉ vào sản phẩm chăm sóc sức khỏe trên tủ cong miệng: “Con xem Tiểu Lục mang quà đến cho con, đều là bổ thận.”
Ông Kim Đầu trong lòng chấn động, trao đổi ánh mắt với bà cụ, bà cụ gật đầu, chắc chắn nghi hoặc trong lòng ông, ‘đúng, người ta biết anh nhiễm bệnh’. Ông Kim Đầu nhất thời cảm thấy có chút phức tạp, ông vẫn sợ, chính là trở thành gánh nặng cho con gái, tuy rằng từ sau khi ông bị bệnh vẫn luôn tự chữa trị, nhưng ông vẫn sợ a, sợ chậm trễ con gái nhà mình, bây giờ trước mắt có một người như vậy, bộ dáng cách ăn nói cũng không tệ, càng khó có được là, không chê trách người già có bệnh như ông, lại ít nhiều sinh ra hảo cảm với Lục Xuyên.
Chương 38
Trong bữa cơm bà cụ không ngừng gắp thức ăn vào bát Lục Xuyên, tôm chọn con lớn nhất, sườn chọn đoạn sườn non, miệng còn liên tục dặn dò, bảo anh có rảnh cứ đến đây ăn cơm, Lục Xuyên một bên tiếp nhận thịnh tình của bà cụ, một bên gật đầu đáp ứng, ông Kim Đầu nhai được mấy ngụm cơm, đột nhiên hỏi: “Tiểu Lục, gia đình cậu làm nghề gì?”
Kim Hạ trong lòng cả kinh, lúc trước hình như Lục Xuyên cũng không đề cập đến người nhà mình, dường như đối với chuyện này có chút giữ kín như bưng, không nghĩ đến bây giờ ba ba lại đường đột hỏi như vậy, liền vội vàng ngăn cản nói: “Ba, sao ba có thể hỏi những việc riêng tư của người khác như vậy?”
Ông Kim Đầu thẹn đỏ mặt, dỗi không nói nữa, ông bất quá là muốn thay con gái kiểm tra đối phương một chút, biết bối cảnh gia đình anh, trong lòng mới có thể có cái để an tâm a.
Lục Xuyên ngược lại không ngại, ôn nhu nói với Kim Hạ: “Không có gì, để cho chú hỏi đi, cũng không phải là chuyện gì ám muội.”
Bà cụ cười vẻ mặt như đã biết trước gì đó, xem xét mắt ông Kim Đầu : “Hi, còn hỏi làm gì, vừa rồi mẹ đều hỏi rồi, ba nó tham gia quân ngũ trong bộ đội, mẹ ở nhà, làm nội trợ.”
Kim Hạ có chút không biết nói gì, thì ra thừa dịp cô mua đồ ăn, bà nội đã tra ra nhân khẩu.
Ông Kim Đầu âm thầm cân nhắc, tính theo tuổi của Lục Xuyên, ba nó dù thế nào cũng ngoài 50 tuổi, tuổi cao như vậy còn ở trong bộ đội tham gia quân ngũ, có chút kỳ quái, liền hỏi thêm: “Tiểu Lục, ba cậu chắc làm trong bộ tham mưu quân đội hả?”
Bà cụ nghe vậy có chút ngẩn người, bà chỉ hỏi ba anh tham gia quân ngũ, không suy nghĩ sâu, bây giờ vừa nghe, thấy con trai hỏi cũng có lý.
Kim Hạ cũng sửng sốt, không nghĩ đến ba còn có thể tiếp tục truy vấn, liền vội nói: “Ba! Ba đừng…”
Còn chưa nói xong, tay trên bàn đã được Lục Xuyên nhẹ nhàng cầm: “Chú, chú nói đúng, ba cháu ông là tư lệnh quân khu.”
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm rất lâu không phát ra âm thanh, đầu óc Kim Hạ giống như bánh răng bị rỉ sắt, ấp a ấp úng vòng vo một lúc lâu, mới nhớ đến rút tay ra khỏi nắm tay anh.
Bà cụ cũng khiếp sợ quá mức, bà cũng không biết quân hàm, nhưng nghe thấy hai chữ tư lệnh này, cũng biết là chức quan rất lớn.
Ông Kim Đầu bình thường ít nhiều có chút quan tâm đến quân sự, trong lòng cũng từng nóng lên máu huyết nam nhi, ông so với bà cụ và con gái càng có thể biết được hàm nghĩa của tư lệnh quân khu, bởi vậy đã bị đả kích đánh sâu vào, lập tức, ông liền cảm thấy con gái cùng Tiểu Lục, khoảng cách xa xôi giống như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ có thể há miệng nửa ngày không nói lại câu gì, thật lâu sau, nặng nề thở dài một tiếng.
Lục Xuyên quan sát biểu tình của hai người lớn, không có vui mừng trong mắt hai người, nhất là chú, ánh mắt giống như bịt kín một tầng khói mù nặng nề, anh là con tư lệnh chuyện này có thực, với ông mà nói, càng giống như tin dữ.
Thì ra người nhà cô, cũng giống cô, không có tâm địa gian xảo, cũng không có dã tâm quá lớn.
Vốn ban đầu, anh tính nói qua loa về thân phận của mình, không nghĩ tạo thành khoảng cách, hoặc dẫn đến hảo cảm vô cớ, nhưng sau lại bị hỏi đến, lại lừa gạt thì có vẻ không có thành ý, chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Kim Hạ rất nhanh liền tiêu hóa sự thật này, thấy ba ba và bà nội đều ngừng đũa sửng sờ, trong lòng biết bọn họ suy nghĩ nhiều mới có thể chịu đả kích như vậy, liền nói lái sang chuyện khác: “Hôm nay trời lạnh, ăn cơm nhanh nhanh đi, nếu không sẽ nguội.”
Lục Xuyên cẩn thận gắp cho bà cụ chút thức ăn: “Bà nội, bà ăn nhiều một chút.”
Bà cụ được sủng mà kinh sợ đáp lại: “Ai ai, được.” Bà thấy bộ dáng thành tâm thực lòng của Lục Xuyên, tâm tư liền từ từ nới lỏng chút, nhưng có thể theo đuổi đến cửa như vậy, cũng rất không dễ dàng.
Ông Kim Đầu buồn không nói chuyện bới bới bát cơm, đối với thức ăn Lục Xuyên gắp cho cũng không nhiệt tình tiếp nhận, trong nội tâm, ông hy vọng con gái kết hôn vào gia đình tốt, lại không hy vọng tương lai con gái chịu ủy khuất, aiz, việc đời khó vẹn toàn.
Sau đó ông Kim Đầu liền không hỏi thêm gì, ngược lại bà cụ hỏi Lục Xuyên thích ăn gì, uống gì, bình thường công tác có bận không, sau khi cơm nước xong, gọt cho anh quả táo tráng miệng.
Lục Xuyên nghĩ, nếu đã gặp được người lớn trong nhà cô, đến đây là được rồi, không cần quá gấp rút, liền đúng lúc cáo từ. Bà cụ có chút không muốn, bảo Kim Hạ ra tiễn, Kim Hạ chỉ có thể nhận lệnh.
Hai người đi trong đường hẻm nhỏ, một bước sâu một bước nông, trong chỗ trũng còn đọng chút nước bùn sau khi cơn mưa ngang qua, Kim Hạ vừa đi vừa nhìn giày da của Lục Xuyên, trên mặt giày khó tránh khỏi vài chấm bùn bắn tung tóe, cô biết, anh mặc dùng, đều là hàng hiệu, người giống như anh, căn bản không thích hợp xuất hiện ở nơi này, đi trên loại đường này. Tim vừa động, cô liền hỏi: “Anh dừng xe ở đâu?”
“Đầu ngõ.”
“Về sau anh đừng đến đây nữa.”
Lục Xuyên kinh ngạc: “Sao vậy, vì thân phận của anh?”
Kim Hạ nhìn cuối ngõ nhỏ, thản nhiên nói: “Chúng ta không phải là người ở trong cùng một thế giới.” Anh làm sao có thể hy sinh tiền đồ của mình, theo đuổi cô không tha.
Lục Xuyên cong khóe miệng lên, hình như có chút ngoài ý muốn: “Anh lại không biết, em còn có một mặt tự ti.”
“Xem như biết được sự thật đi.”
Lục Xuyên nhìn xa xăm, thật lâu sau: “Ở trong mắt em, anh cao cao tại thượng?”
Kim Hạ rầu rĩ dạ: “Là anh nói, có giai cấp.”
Lục Xuyên có cùng nhận thức: “Quả thật. Ở trong trào lưu hệ thống giá trị quyền lực tiền tài, anh xác thực cao hơn em. Nhưng trong thế giới này không chỉ có một hệ thống giá trị, em có chỗ cao hơn anh.”
Kim Hạ kinh ngạc giương mắt, Lục Xuyên tiếp tục hỏi: “Như là, em có một gia đình hạnh phúc, ba em và bà nội đều đối với em tốt lắm, rất trân trọng.”
Ngụ ý: ‘…Ba mẹ anh không đối tốt với anh sao?’
Lục Xuyên tự hỏi một lúc, mới đáp: “Cũng không phải không tốt, chỉ là thủy chung thiếu đi mùi vị tình thân này, cảm giác của anh không phải là điều đầu tiên bọn họ lo lắng.”
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên, anh nói với cô chuyện riêng, cùng cảm giác của mình, Kim Hạ không dấu vết liếc nhìn anh một cái, giống như ở trên người anh, quả thật có chút gì đó không giống.
Cô nhớ đến lúc trước sống chung với anh, lúc đó, anh thế nào cũng không nhận được điện thoại trong nhà, thế nào cũng không về nhà, ngược lại cô thường cùng người nhà trò chuyện, chỉ cần có ngày nghỉ, liền một lòng một dạ muốn về nhà.
“Khó trách anh lúc trước thế nào cũng không về nhà.”
“Trở về cũng không nói nhiều lắm, lại nói ăn tết đều ở cùng một chỗ, bình thường không nhất thiết sẽ không trở về.”
“Cho dù không phản đối, chỉ cần anh trở về, tôi nghĩ bọn họ vẫn sẽ rất cao hứng.”
Lục Xuyên quay đầu liếc nhìn cô một cái, thở dài: “Có lẽ.”
Tiếp theo hai người đều trầm mặt, không nói gì sóng vai nhau cùng đi.
Thì ra trong thế giới của cô, cũng có thứ khiến anh nhìn lên. Trừ bỏ cái mác thế tục gắn cho anh, bên trong, anh cũng chỉ là người bình thường, muốn có cảm thụ bình thường.
Cô vẫn chỉ biết, đối với cô mà nói, kiếm tiền rất khó, đến bây giờ cô mới ý thức được, thì ra đối với anh, cũng có chuyện khó khăn.
Bỗng nhiên cô theo bản năng nhìn anh một cái, tại sườn mặt im lặng kia, cô lại nhìn ra một chút cô độc.
Có lẽ, bọn họ trong lúc đó, không có giống như cô tưởng tượng.
Đi đến đầu ngõ, Lục Xuyên dừng chân, xoay người nhìn cô, khóe môi nhếch lên ý cười thản nhiên: “Đừng tiễn nữa, xe của anh ở phía trước, em trở về đi.”
Kim Hạ gật đầu, xoay người rời đi, lại nghe anh nói: “Về sau anh còn đến nữa, em không cần phải tránh, trốn không thoát đâu.”
Trong giọng nói kia, mang theo chắc chắn không để cô trốn tránh.
Kim Hạ hơi ngây người, lúc này mới nhận ra vừa rồi phí công, nhà của mình đều bị người ta phát hiện, hơn nữa da mặt anh lại dày như vậy, há lại vì cô nói không đến sẽ không đến, anh có bao giờ nghe lời như vậy.
Khẽ thở dài, cô hơi gật đầu, liền dọc theo ngõ nhỏ trở về, vào nhà mới phát hiện, hai người già trong nhà đang triển khai một cuộc thảo luận về Lục Xuyên.
Bên đồng ý bà nội ý kiến cho rằng: “Bất luận thân phận Lục Xuyên là gì, thành ý của nó không thể phủ nhận, dù sao đến gặp cha mẹ, chuyện này đã là chính thức, chỉ cần nó thật tình, là có thể chấp nhận.”
Bên phản đối ba ba cho rằng: “Hai nhà bối cảnh gia đình cách nhau quá lớn, nếu gả nha đầu qua, chắc chắn sẽ chịu ủy khuất, đến lúc đó nhà mẹ đẻ ngay cả việc nhỏ cũng không giúp được.”
Bà nội liền không đồng ý: “Vậy chiếu theo cách nói của con, thế nào cũng phải tìm người môn đăng hộ đối, giống như nhà chúng ta sao, cháu gái còn có thể gả ra ngoài sao? Gia đình như vậy, con lại để nó gả qua chịu khổ hả?”
Ông Kim Đầu tỏ vẻ: “Chắc chắn không thể tìm gia đình có điều kiện còn kém hơn gia đình chúng ta, nhưng điều kiền của của Tiểu Lục, cũng quá tốt, trèo cao té đau.”
Bà nội tức giậm chân: “Cái gì mà trèo cao?! Nếu như hai đứa nó thích nhau, vốn không còn trèo cao nữa rồi. Con luôn nói nhà chúng ta điều kiện kém, ở bên ngoài dễ bị người khác kỳ thị, vậy con cũng không thể bởi vì người có điều kiện tốt, liền kỳ thị Tiểu Lục a, chẳng lẽ nó điều kiện quá tốt, cho nên không thể theo đuổi cháu gái chúng ta sao?”
Ông Kim Đầu cứng họng không nói được gì, nhìn thấy Kim Hạ trở về, liền vội vàng hỏi nói: “Nha đầu, con cùng Tiểu Lục kia, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, cũng chỉ là bạn bè”
“Chỉ là bạn bè, nó liền mang theo quà tặng đắc tiền như vậy đến nhà sao?”
“Anh ấy muốn đến, con cũng không có cách nào ngăn lại a.”
“Nha đầu, con nên thận trọng lo lắng chuyện này, nhà bọn họ điều kiện tốt như vậy, những ngày tháng sau này của con sẽ không dễ qua.”
Bà cụ lập tức bác bỏ nói: “Cháu gái, mặc kệ nói gì, chỉ cần cháu thích, bà nội chắc chắn chấp nhận. Bà không hy vọng người khác bởi vì bà nghèo mà kỳ thị bà, bà cũng không thể bởi vì người khác giàu liền có thành kiến, suy bụng ta ra bụng người, chỉ cần đối phương người tốt, thì không có gì gây trở ngại được.”
Kim Hạ có chút vô lực: “Bà nội, bà cùng ba đều nói đến người nào vậy, cái gì mà nghèo hay giàu, con và anh ấy thật sự không có gì, hai người đừng suy nghĩ nhiều. Con hơi mệt, về phòng trước nằm một chút.”
Ngã lên giường, mặt vùi vào gối đầu, đầu óc vẫn còn chút hỗn độn. Bất quá một buổi sáng, liền thêm được hai thông tin về anh, một là từ hôn, hai là anh là con của tư lệnh. Cô mơ hồ có loại dự cảm, trong tương lai, ít nhất trong một khoảng thời gian không ngắn, cô ắt sẽ bị anh quấy rầy, cô biết tính cách của anh, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Nhớ đến buổi tối cô rời khỏi anh, cô nói với anh, anh cái gì cũng muốn, lại không muốn hy sinh. Bây giờ anh làm được, đổi lại cô quyết định, vậy cô sao? Nên xử lý quan bệ với anh như thế nào?
Tiếp theo lại thấy mình lo lắng vô cớ. Trước mắt còn chưa đến lúc quyết định làm gì, anh cũng không có buộc chính mình đáp lại cái gì, cô cần gì phải kinh hoảng phiền não như vậy? Tóm lại chính mình không đến gần anh là được rồi,nếu anh muốn quấy rầy cô, vậy kệ anh đi, dù sao cô cũng không khống chế được hành vi của anh. Nghĩ như vậy, cô liền nặng nề ngủ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian